1. Vô thường và cái chết
![]() |
Phật pháp ứng dụng- 4 chân lý của cuộc sống |
Đây là điều chúng ta thấy hàng ngày, trước mắt,
nhưng không muốn nhớ, thành thử luôn luôn quên.
Khi nghiêm túc suy nghĩ trở lại cuộc đời mình, ai
cũng thấy mình có được nhiều thứ sở hữu. Chúng ở với chúng ta một thời gian rồi đi hay hư hoại mất.
Được
để rồi mất, đó là số phận của mỗi người chúng ta. Như
một sự thật mà đạo Phật đã nêu ra, cái gì có sanh thì
cái ấy có diệt. Thành thử được nhiều bao nhiêu thì mất
nhiều bấy nhiêu. Cho đến cuối cùng, cái chết là sự
mất tất cả.
Cuộc sống của chúng ta mong manh và ảo
tưởng biết bao nhiêu: chúng ta chỉ nhớ cái đang được
và quên cái đã mất.
Nhìn lại hôm qua, hôm kia, chúng ta thấy mình đã
mất một số điều, của cải có, tình cảm có, sự vật cũng
có. Mất vì chẳng có không gian nào thời gian nào lặp
lại được. Những cái đó qua đi, không bao giờ trở lại như
cũ được, bởi thế con người mới có danh từ “kỷ niệm”.
Thời gian của con người là thời gian hướng về cái
chết. Chẳng phải văn chương, triết học, tôn giáo của
loài người đều nói đến những cảm xúc như vậy sao?
Nhìn sâu xa, tất cả những việc làm của con người để
tạo ra văn hóa và văn minh đều nhằm chống lại cái
chết. Đó không phải là một quan niệm bi quan, mà là
sự thật, một vấn đề lớn nhất mà con người phải đối
mặt, dầu có muốn giả lơ, quên đi bằng những hoạt
động hay giải trí để xao lãng. Nhưng không thể nào bỏ qua được.
Mỗi ngày xé đi
một tờ lịch là mất đi một ngày, mà không có Thượng
đế nào, thần linh nào lấy lại được cho chúng ta, dán lại
tờ lịch đó cho chúng ta được.
Mỗi giây phút qua đi, đối
với đời người thì không thể nào lấy lại.
Khi thấy cuộc đời mình cứ trôi đi như một dòng
sông không thể nào giữ lại, lúc ấy người ta có thái độ
nghiêm túc với cuộc đời mình: chúng ta sinh ra để làm gì, rồi sẽ đi về đâu.
Khi ấy Phật pháp sẽ là câu trả lời cho
vấn đề này, vì lý do tồn tại của đạo Phật là để giải quyết
cho con người về vấn đề sanh tử này. Lúc đó, Phật pháp
mới “thiết thực hiện tại”, mới là sự thực hành, là sự sống
trong mỗi hơi thở của chúng ta.
Lúc đó cuộc đời vô
thường này mới tìm lại được ý nghĩa thật sự của nó: nó
là phương tiện duy nhất chúng ta đang có để đạt đến
cái mà đạo Phật gọi là giải thoát khỏi sanh già bệnh
chết, cái bất tử, cái không sanh không diệt.
Vô thường và cái chết là một động cơ lớn để giải
thoát. Trong đạo Phật, nhớ nghĩ đến cái chết là một
trong Sáu Niệm: niệm Phật, niệm Pháp, niệm Tăng,
niệm thí, niệm chư thiên và niệm cái chết.
2. Nhân quả nghiệp báo
Nói cuộc đời là vô thường nhưng trong tính chất vô
thường đó, vẫn có định luật nhân quả vận hành đời
sống. Đời sống là vô thường nhưng không phải vì thế
mà ngẫu nhiên, may rủi, tùy tiện. Không có cái gì tự
nhiên mà có, nó có đó là vì có những nhân đã tạo ra nó.
Một cảm xúc vui buồn, thậm chí dai dẳng, không thể tự
nhiên từ trên trời rớt xuống, nó có những nguyên nhân
trước đó, nhiều khi xa xôi đến không thể nhớ lại được.
Nhân nào có sanh ra rồi cũng có lúc diệt, quả nào
đã thành rồi cũng phải hoại.
Bởi vì có sự sanh diệt của
nhân quả mà có sự vô thường của cuộc đời. Cho nên,
đời sống vô thường vì có định luật nhân quả, và vì có
định luật nhân quả nên đời sống là vô thường.
Định luật nhân quả nghĩa là hành động nào dù tốt
dù xấu cũng là một nhân, và nhân đó sẽ sinh ra quả, dù sớm hay muộn.
Thế nên, trong đời sống hàng ngày,
chúng ta cần tránh tạo những nhân xấu và cố gắng tạo
những nhân tốt, tức là hành động của thân, khẩu, ý tốt
để cuộc đời chúng ta được thoải mái, như ý.
Nhưng nhân quả tốt đến đâu cũng chỉ đưa chúng ta
đến cao nhất là hưởng những phước báo cao cấp của
cõi người hay các cõi trời, mà những cõi này vẫn nằm
trong sanh tử, nghĩa là trong vô thường và cái chết.
Còn vì mê lầm, tham lam, oán giận, ghen ghét mà tạo
ra những nhân xấu thì sẽ phải chịu những quả báo xấu
trong những cõi thấp, tối tăm và khổ đau.
Nhân quả nghiệp báo đưa chúng ta đến một xác
quyết: có đời trước và đời sau. Có những đời trước mới
có quả xấu tốt hưởng trong đời này, và có những đời
sau để cho những nhân đời này trổ quả. Khi nhận định
rằng có đời trước và đời sau, chúng ta thấy rằng mọi
đời của chúng ta đều do sự chọn lựa của chúng ta.
Chúng ta trách nhiệm về tất cả đời kiếp của mình.
Sự thực hành của đạo Phật, những tiến bộ tâm linh
cũng dựa trên nhân quả. Đạo Phật là sự tích tập trí huệ và
công đức, sự tích tập này dựa trên định luật nhân quả.
Định luật nhân quả nghiệp báo tạo ra ba cõi sinh tử.
Cho nên còn sống trong ba cõi thì còn chịu sự thống trị
của nhân quả, do đó mà vẫn chưa được tự do.
Như vậy mục đích của đời người là đạt đến tự do,
giải thoát khỏi ba cõi. Nhưng không phải giải thoát
khỏi ba cõi là hủy hoại ba cõi, như một số tôn giáo
chờ đợi ngày tận thế. Cũng không phải ra là khỏi ba
cõi theo nghĩa đen. Mà giải thoát thực sự khỏi ba cõi,
theo đạo Phật, là thấy được bản chất của ba cõi là tánh
Không, do đó ở ngay nơi ba cõi mà giải thoát khỏi, tự
tại với ba cõi.
3. Những khuyết điểm
và nguy hiểm của sanh tử luân hồi
Khuyết điểm của sanh tử mà ai cũng thấy là sanh
già bệnh chết không thể tránh. Càng nguy hiểm hơn
là chúng ta không ý thức về điều đó. Khuyết điểm của
sanh tử là sự bất toại nguyện. Những niềm vui, hạnh
phúc tạm thời rồi sẽ qua đi, chúng ta lại đi tìm niềm
vui và hạnh phúc tạm thời khác. Như thế cho đến suốt
đời.
Nhưng tại sao chúng ta cứ đi tìm mãi hạnh phúc
và cả khổ đau, tâm chúng ta cứ loạn lên chẳng bao
giờ dừng nghỉ được?
Bởi vì thật sự bên trong chúng
ta là sự trống rỗng mà tất cả niềm vui nỗi khổ, công
ăn việc làm của cả một đời cũng không thể lấp đầy.
Bất toại nguyện lớn nhất của chúng ta là sự trống rỗng
của chúng ta, trống rỗng đến độ cả thế gian này cũng
chẳng thể lấp đầy nó.
Và nguy hiểm là chúng ta không hề biết điều đó,
nhọc nhằn, vô ích cả một đời để mong lấp đầy được hư
không.
Trong quá trình tự lấp đầy này, chúng ta tạo ra
bao nhiêu hành động, tốt có xấu có, nghĩa là bao nhiêu
nghiệp. Chúng ta có thể nhọc nhằn vô vọng nhiều đời mà không thể lấp đầy chính mình được, cho đến một
ngày nào chúng ta bắt đầu nhận ra một sự thật mà đạo
Phật đã nói từ hàng ngàn năm nay. Chúng ta không
thể lấp đầy mình được, bởi vì chúng ta là trống rỗng,
không có một cái tôi nào cả để có thể được lấp đầy.
Đây là sự thật rằng không có một cái tôi, sự thật rằng
tất cả chúng sanh đều vô ngã.
Cái nguy hiểm là chúng ta không biết sống như thế
nào cả, không biết những định luật nào cai quản đời
sống cả. Sự không biết này đạo Phật gọi là vô minh.
Trong khi chỉ với Tám Chánh Đạo, bao gồm toàn bộ
thân khẩu ý, nghĩa là bao gồm toàn bộ cuộc sống,
người ta mới biết thế nào là sống đúng, sống đường
chánh. Và nếu ứng dụng tám con đường chánh này
đến mức tinh vi, thì đó cũng là những con đường đưa
đến tự do, giác ngộ.
Thế nên có những khuyết điểm và những nguy
hiểm bởi vì chúng ta không biết. Sự không biết này
bao trùm toàn bộ cuộc sống của chúng ta, biến nó
thành mê lầm, hư hỏng. Chúng ta mù lòa, không thấy
gì, vì không có Chánh kiến; chúng ta không suy nghĩ
đúng được vì chúng ta không có Chánh tư duy; chúng
ta tạo ra những lỗi lầm vì không có Chánh hành động
hay Chánh nghiệp…
Nhờ có Pháp, là những lời dạy
của bậc Giác ngộ, mà tạm thời chúng ta ít lỗi hơn, như
người mù có cây gậy dò đường. Nhưng Pháp chỉ thực
sự là Pháp khi nhờ nó mà chúng ta sáng mắt, khi nó trở
thành chính mạng sống của chúng ta, chính đời sống
của chúng ta. Lìa bỏ nó, chúng ta lại rớt vào bóng tối
của vô minh, của cái chết.
4. Sự quý báu của đời người
Ở trên chỉ là những suy nghĩ ngắn gọn của chúng
ta, bởi vì đời sống sẽ dạy và nhắc nhở cho ta mỗi ngày
về ba điều ấy. Nhưng chỉ suy nghĩ bấy nhiêu cũng đủ
thấy cuộc sống chúng ta đang sống đây là đáng quý, vì
chính nhờ cuộc sống này mà chúng ta đối phó và giải
quyết được ba vấn nạn ấy.
Con người được cho là có khả năng nhất để khắc
phục, vượt qua những giới hạn, khổ đau của cuộc đời
trong sanh tử.
Con người có thể Nghe (Văn), Tư duy
(Tư) và Thực hành (Tu) để vượt thoát những vấn nạn
của sanh tử. So với những loài khác, như loài vật chẳng
hạn, chúng không thể nghe và tư duy cái gì là sự thật
chứ chưa nói đến thực hành. Với loài trời (chư thiên),
vì quá nhiều hạnh phúc và sống rất lâu nên cũng khó
phản tư về những điều như vô thường, khổ, và cái chết.
Cuộc sống con người ngắn hơn nhiều, biến đổi nhanh
chóng hơn nhiều, nên vô thường, khổ và cái chết là
chuyện có thể thấy hàng ngày.
Ngày nay, loài người đã tiến rất xa và rất nhanh so
với cách đây mấy ngàn năm, với đủ loại môn nghiên
cứu, đủ loại thành tựu, nhưng những vấn nạn của con
người như khổ đau và cái chết vẫn chưa được giải quyết.
Và có lẽ mãi mãi không được giải quyết, vì đó
là thân phận con người. Đã sanh làm người thì phải
có và phải chịu những điều đó. Mọi nhu cầu của cuộc
sống hiện nay đều có các chuyên gia đáp ứng và giải
quyết, xây nhà thì có kiến trúc sư, tạo một khu vườn thì
có người trang trí ngoại thất, bệnh tật thì có bác sĩ, đi
du lịch thì có các hãng lữ hành lo cho, kiện tụng thì có
luật sư…
Mọi nhu cầu đều được đáp ứng, chỉ những
điều trên là không có môn ngành nào giải quyết được.
Chính vì lý do đó mà đạo Phật vẫn tồn tại trong một
thế giới dư thừa sự đáp ứng, dư thừa các giải pháp cho
cuộc sống con người.
Thế nên, được sanh làm người là điều quý báu để
kinh nghiệm những khổ đau và biết được Pháp, con
đường giải quyết mọi vấn nạn không thể giải quyết
của số phận làm người.
Khi thấy những may mắn thuận lợi đó, con người
không bỏ lỡ cơ hội nghe, tư duy và thực hành Pháp,
để ít nhất, đời sau vẫn có cơ hội làm người với những
hoàn cảnh thuận lợi, và hơn nữa, để tìm ra giải pháp
tối hậu giải quyết cho mọi vấn nạn của sanh tử. Càng
thấy rõ các vấn nạn trên, người ta càng quyết tâm biến
cuộc đời mình thành có ích lợi nhất, vì Pháp là cách
giải quyết duy nhất cho thân phận con người, như đã
chứng tỏ suốt dòng lịch sử nhân loại.
Xem thêm : Phật pháp ứng dụng - Học để làm gì?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét